
Lý Tổng, Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn Rồi
Đã hơn tám thì thời điểm tối tại đô thị tráng lệ
của nước lọc Mỹ - Los Angeles. Hà Hoa Tử vừa trở về nhà sau buổi nạp ánh nắng tối. Không như mọi hôm, tối nay thím
túi
cơ thể ta dành cho
leo cây vậy tốt hơn hãy
phải đi rồi nạp ánh nắng một mình. Người sở hữu hẹn đi rồi nạp ánh nắng lẫn thím
đêm nay lại bận việc, vậy vậy tốt hơn hãy
bỏ rơi thím
ở quán nạp ánh nắng gần gũi của hai người.
Cô vừa cất giày từ tủ thì nghe tiếng gõ cửa dồn dập không ngớt. Trong lòng Hà Hoa Tử từ bây giờ chợt nổi lên sự lo lắng, thì thời điểm này ai lại tới tìm tôi chứ? Hoa Tử đi rồi đến, nhìn qua camera bình an thì thấy cơ thể gõ cửa là Dương Việt Bân. Lòng thím biến thành an tâm, thở phào nhẹ nhàng nhõm rồi sau đó đi rồi tới mở cửa.
Nhìn thấy dáng vẻ Dương Việt Bân vô kết hợp lớn sốt
* Một tuần tôi sẽ cùng thứ hai và thứ 5. Thời gian ra sẽ khoảng 6 hoặc 7 thời khắc tối. Chúc phái đẹp hỏi đáp truyện vui vẻ.
- ----------
Trên chuyến bay trở về chốn đô thị F, Hà Hoa Tử không thể nào chợp mắt nổi. Chưa sáng dạ d về Hà gia, cô như ngồi trên đống lửa, trong lòng cứ bức rức không yên, không khỏi phiền muộn. Vừa đáp chuyến bay, Hà Hoa Tử túm taxi chạy ngay hiện thời gian đồng hồ tới chứng bệnh viện Nhân Ái. Không biết ba tôi đang tọa lạc ở phòng chứng bệnh nào, thấy gần đó mang lại lễ tân, cô chạy đến, ngoài khuôn mặt đầy mệt mỏi, hỏi:
- Làm ơn, dành cho tôi hỏi thân thể bệnh Hà Vĩnh Chung đang tọa lạc địa bảo nào vậy?
- Cô chết lên tầng trên và rẽ ở tay phải, phòng số 9.
- Cảm ơn...
Hà Hoa Tử lần nữa nóng vội
Hà Hoa Tử đứng bên ngoài, nghĩ ngợi một hồi mới dám vào. Bước cùng phòng, thấy Lý Đông Lượng đang ngồi xoay lưng ghế về phía mình.
Trong lúc tại gia đình dì đang rối ren lên thì nhìn hắn mang lại vẻ tương đối ung dung, thoải mái.
Nhìn qua kính, thấy dì vào, anh liền xoay ghế lại. Anh vừa trông thấy dì thì đứng bật dậy, ra đi tới và dạng tay ra định ôm ấp cô, song Hà Hoa Tử tránh xa.
- Xin chào mừng em quay về, Hoa Tử.
Giọng nói đầy hoan hỉ của anh tạo nên dì phát ghét.
Hà Hoa Tử không nói vòng vo, cùng thẳng vấn đề.
- Anh đoán được tôi sẽ tới đối mặt anh bởi thế củng dành cho trợ lý xuống mục đích là đưa tôi lên đây, đúng không?
Lý Đông Lượng không trả lời, song lại mỉm cười. Hà Hoa tử nhìn nụ cười
Kể với ngày Hà Hoa tử dọn tới nhà Lý Đông Lượng củng đã giũ lại hai ngày.
Nhớ lại mấy ngày trước, hắn đưa dành cho mợ hình những căn nhà của hắn, kêu mợ nhu cầu chọn lựa căn nào củng giũ lại sau đó vào với nhau dọn đến. Tìm oẳng kiếm lại củng chỉ thấy có căn nhà giải pháp chốn đô thị 1km là ổn nhất. Cô quyết định chọn lựa nó.
Đúng là dọn tới đây thì cảm nhận bổ xung hẳn. Căn nhà này tuy không lớn tuy nhiên lại hết sức nóng áp áp. Có cảm nhận tại gia đình hơn so với những căn ngôi nhà rộng lớn kia.
Từ lúc dọn tới đây, Hà Hoa Tử không giũ lại oẳng ra ngoài, 1-1 giản là vì Lý Đông Lượng không thích. Hắn nhu cầu mợ từng sáng phải xuất hiện tại gia và lúc oẳng tạo nên về, mợ vẫn xuất hiện ở nhà. Cứ như đây là
Chuyện học nấu bếp uống của Hà Hoa Tử phần lớn nhất củng dạy kéo dài tới một tuần.
Hôm ấy, thầy giáo tới song lại không thấy Hà Hoa Tử đâu. Bà cầm lại người tạo nên báo lại rằng, thím đang mệt vì thế ở trong phòng nghỉ ngơi, chắc có lẽ bằng bây giờ không học được.
Chuyện này mau chóng chóng truyền tới tai Lý Đông Lượng. Anh phải dời cuộc họp lại trong vòng 20-30 phút mục đích là trở về nhà xem tình hình. Việc anh dời cuộc họp lại khiến cho khá là nhiều viên chức bàn chuyện không thôi, và cuộc bàn chuyện này cầm lại trợ lý Văn mau chóng chóng dẹp tan.
Về tới nhà, anh dạy thím giáo tốt hơn hãy ngồi đợi một chút, nó tôi anh lên phòng thím xem sao. Khi anh mở cửa, thấy thím vẫn còn tọa lạc dài trên giường... vì ngủ. Nghe tiếng bước chân bước vào, cứ nghĩ rằng là người làm,
Tối hôm đó, Lý Đông Lượng ở trong phòng. Anh đứng nhìn ra ngoài cửa sổ, ý nghĩ song lại làm cho dành cho người thay đổi tưởng rằng nó tôi đang chú tâm nhìn thứ gì ngoài kia. Sau đó, anh nói điện thoại với thầy giáo hướng dẫn nấu ăn.
Giọng nói đầy khách sáo của anh tạo nên dành cho cô giáo nhận thấy khá ngại ngùng song song cũng mang tới toàn chương thoải mái. Anh cảm ơn cô vì những ngày qua củng tới và tận tình hướng dẫn dạy Hà Hoa Tử.
Sau lúc nói chuyện, anh nhìn chú tâm lên bầu trời đêm. Tối nay không mang tới một ngôi sao nào tỏa sáng. Thay bằng đó là những áng mây đen kịt. Anh nghĩ rằng, chắc là thái nữa sẽ mang tới mưa lớn.
Đúng như dự đoán. Trong vấn đề Lý Đông Lượng truyện đọc sách, trời hất mưa khá lớn, còn mang tới sấm dồn nổ chớp ì
Hà Hoa Tử đang mãi vui chơi trong giấc mơ thì giỏ nhiệt độ mặt trời soi và do tiếng chim hót tạo nên dành cho thức giấc.
Cô còn mơ màng, song lúc nhìn đồng hồ xong liền bật dậy. Đã hơn 7h sáng song thiếu ai gọi mợ dậy. Lát xuống sở dĩ nào củng giỏ Lý Đông Lượng cảu nhảu dành cho mà xem!
Cô xuống dưới phòng củng đã gần 7h30. Thấy anh đang dáng vẻ ung dung, ngồi xem ipad. Cô mau chóng chóng ngồi bằng bàn, củng chuẩn giỏ sẵn tâm lý mục đích là nghe giỏ mắng.
- Ăn đi, thức nạp tia nắng sắp nguội rồi.
Anh đặt máy xuống, buông lời làm cho mợ đầy ngỡ ngàng.
Không phải chứ? Là mợ còn ngủ mơ sao?
- Em thích nhìn tôi lắm sao?
Hoa Tử lắc lắc đầu. Cuối do vẫn không nhịn mang tới vậy khuyến khích hỏi.
- Lý Đông
Anh cất laptop vào. Từ chuyện trở về củng chưa từng đụng chạm Hoa Tử, cả hai định chạy tới ấp ủ nhau thì phía cô lại túi ai kia bắt lấy áo quần và lôi ngược về sau.
- Anh tạo nên gì vậy?
Hoa Tử cố gắng vùng vẫy dành cho tới lúc Lý Đông Lượng trả lời.
- Ngoài tôi ra, em không cầm lại ấp ủ ai khác.
Dứt lời, Lý Đông Lượng liền hướng mắt tới Việt Bân, nhìn vì ánh nhìn khiêu khích.
Muốn khiêu khích với anh? Được. Bởi anh là tri kỷ của cô, cô vốn củng chẳng ưa gì hắn ta. Suy ra, anh vẫn là thân hình chiếm khá là nhiều ưu tác nhân hơn. Trong phút chốc, giữa hai mắt của Lý Đông Lượng và Dương Việt Bân thật đều hiện lên một tia điện chết rồi sau đó người.
- Hoa Tử, họ chết xem phim đi.
- Được. Để tôi chết
Xe dừng trước cửa Hà gia. Cho tới chuyện này, Hoa Tử vẫn còn e xấu hổ lúc đụng ba mẹ. Cô cảm thấy nó tôi không xứng đáng có họ yêu thương như vậy.
Cô cứ day dưa bên phía ngoài mãi, không dám vào.
- Sao vậy? Cậu không dám cùng sao?
- Ừ. Mình cảm thấy...
Cảm giác mà cô đang trải qua không biết phải vẽ phác ra sao. Trái tim cô vừa kỳ vọng mua chuộc cô cùng đụng họ, vừa níu kéo cô lại trong xe.
- Mình phải tạo nên sở dĩ nào đây Bân?
- Trên đời này, chỉ có con em bằng bỏ cha mẹ, thiếu bố mẹ nào bằng bỏ con của nó tôi cả. Những lỗi lầm của cậu, họ sẽ tha thứ, vậy thế nên cậu nên cùng nhà đi, họ đang đợi cậu đó.
Nghe những điều anh vừa nói, cô nhận thấy nó một
Nhận nắm lại tin, Lý Đông Lượng bỏ 100% mọi việc, chạy lái xe tới nơi Hà Hoa Tử làn tóm cóc.
Gần đó, anh thấy có khá cực kì nhiều cảnh sát đứng xung quanh co đang áp dụng thử vào Dương Việt Bân. Anh xuống xe, lao tới Việt Bân và thẳng vào mặt anh một cái đấm. Tất cả mọi thân hình đứng đó thật đều biết cái đấm này không hề nhẹ nhàng vì nó làm Việt Bân phải ngã xuống đất.
Đông Lượng cúi người, túm lấy áo quần anh, giọng đầy tức giận,gặng hỏi:
- Không phải tôi đả dặn anh phải mục đích là mắt tới Hoa Tử rồi sau đó sao, lí bởi vì tại sao lại mục đích là thím ấy làn tóm cóc?
Cảnh sát thấy vậy tức khắc đục tới can ngăn, không mong rằng mỏi thấy nhưng thân thể họ đập nhau, liền khuyên can Lý Đông Lượng.
Dương Việt Bân nắm lại cảnh sát đỡ đứng dậy. Anh
...
Cô vừa cất giày từ tủ thì nghe tiếng gõ cửa dồn dập không ngớt. Trong lòng Hà Hoa Tử từ bây giờ chợt nổi lên sự lo lắng, thì thời điểm này ai lại tới tìm tôi chứ? Hoa Tử đi rồi đến, nhìn qua camera bình an thì thấy cơ thể gõ cửa là Dương Việt Bân. Lòng thím biến thành an tâm, thở phào nhẹ nhàng nhõm rồi sau đó đi rồi tới mở cửa.
Nhìn thấy dáng vẻ Dương Việt Bân vô kết hợp lớn sốt
* Một tuần tôi sẽ cùng thứ hai và thứ 5. Thời gian ra sẽ khoảng 6 hoặc 7 thời khắc tối. Chúc phái đẹp hỏi đáp truyện vui vẻ.
- ----------
Trên chuyến bay trở về chốn đô thị F, Hà Hoa Tử không thể nào chợp mắt nổi. Chưa sáng dạ d về Hà gia, cô như ngồi trên đống lửa, trong lòng cứ bức rức không yên, không khỏi phiền muộn. Vừa đáp chuyến bay, Hà Hoa Tử túm taxi chạy ngay hiện thời gian đồng hồ tới chứng bệnh viện Nhân Ái. Không biết ba tôi đang tọa lạc ở phòng chứng bệnh nào, thấy gần đó mang lại lễ tân, cô chạy đến, ngoài khuôn mặt đầy mệt mỏi, hỏi:
- Làm ơn, dành cho tôi hỏi thân thể bệnh Hà Vĩnh Chung đang tọa lạc địa bảo nào vậy?
- Cô chết lên tầng trên và rẽ ở tay phải, phòng số 9.
- Cảm ơn...
Hà Hoa Tử lần nữa nóng vội
Hà Hoa Tử đứng bên ngoài, nghĩ ngợi một hồi mới dám vào. Bước cùng phòng, thấy Lý Đông Lượng đang ngồi xoay lưng ghế về phía mình.
Trong lúc tại gia đình dì đang rối ren lên thì nhìn hắn mang lại vẻ tương đối ung dung, thoải mái.
Nhìn qua kính, thấy dì vào, anh liền xoay ghế lại. Anh vừa trông thấy dì thì đứng bật dậy, ra đi tới và dạng tay ra định ôm ấp cô, song Hà Hoa Tử tránh xa.
- Xin chào mừng em quay về, Hoa Tử.
Giọng nói đầy hoan hỉ của anh tạo nên dì phát ghét.
Hà Hoa Tử không nói vòng vo, cùng thẳng vấn đề.
- Anh đoán được tôi sẽ tới đối mặt anh bởi thế củng dành cho trợ lý xuống mục đích là đưa tôi lên đây, đúng không?
Lý Đông Lượng không trả lời, song lại mỉm cười. Hà Hoa tử nhìn nụ cười
Kể với ngày Hà Hoa tử dọn tới nhà Lý Đông Lượng củng đã giũ lại hai ngày.
Nhớ lại mấy ngày trước, hắn đưa dành cho mợ hình những căn nhà của hắn, kêu mợ nhu cầu chọn lựa căn nào củng giũ lại sau đó vào với nhau dọn đến. Tìm oẳng kiếm lại củng chỉ thấy có căn nhà giải pháp chốn đô thị 1km là ổn nhất. Cô quyết định chọn lựa nó.
Đúng là dọn tới đây thì cảm nhận bổ xung hẳn. Căn nhà này tuy không lớn tuy nhiên lại hết sức nóng áp áp. Có cảm nhận tại gia đình hơn so với những căn ngôi nhà rộng lớn kia.
Từ lúc dọn tới đây, Hà Hoa Tử không giũ lại oẳng ra ngoài, 1-1 giản là vì Lý Đông Lượng không thích. Hắn nhu cầu mợ từng sáng phải xuất hiện tại gia và lúc oẳng tạo nên về, mợ vẫn xuất hiện ở nhà. Cứ như đây là
Chuyện học nấu bếp uống của Hà Hoa Tử phần lớn nhất củng dạy kéo dài tới một tuần.
Hôm ấy, thầy giáo tới song lại không thấy Hà Hoa Tử đâu. Bà cầm lại người tạo nên báo lại rằng, thím đang mệt vì thế ở trong phòng nghỉ ngơi, chắc có lẽ bằng bây giờ không học được.
Chuyện này mau chóng chóng truyền tới tai Lý Đông Lượng. Anh phải dời cuộc họp lại trong vòng 20-30 phút mục đích là trở về nhà xem tình hình. Việc anh dời cuộc họp lại khiến cho khá là nhiều viên chức bàn chuyện không thôi, và cuộc bàn chuyện này cầm lại trợ lý Văn mau chóng chóng dẹp tan.
Về tới nhà, anh dạy thím giáo tốt hơn hãy ngồi đợi một chút, nó tôi anh lên phòng thím xem sao. Khi anh mở cửa, thấy thím vẫn còn tọa lạc dài trên giường... vì ngủ. Nghe tiếng bước chân bước vào, cứ nghĩ rằng là người làm,
Tối hôm đó, Lý Đông Lượng ở trong phòng. Anh đứng nhìn ra ngoài cửa sổ, ý nghĩ song lại làm cho dành cho người thay đổi tưởng rằng nó tôi đang chú tâm nhìn thứ gì ngoài kia. Sau đó, anh nói điện thoại với thầy giáo hướng dẫn nấu ăn.
Giọng nói đầy khách sáo của anh tạo nên dành cho cô giáo nhận thấy khá ngại ngùng song song cũng mang tới toàn chương thoải mái. Anh cảm ơn cô vì những ngày qua củng tới và tận tình hướng dẫn dạy Hà Hoa Tử.
Sau lúc nói chuyện, anh nhìn chú tâm lên bầu trời đêm. Tối nay không mang tới một ngôi sao nào tỏa sáng. Thay bằng đó là những áng mây đen kịt. Anh nghĩ rằng, chắc là thái nữa sẽ mang tới mưa lớn.
Đúng như dự đoán. Trong vấn đề Lý Đông Lượng truyện đọc sách, trời hất mưa khá lớn, còn mang tới sấm dồn nổ chớp ì
Hà Hoa Tử đang mãi vui chơi trong giấc mơ thì giỏ nhiệt độ mặt trời soi và do tiếng chim hót tạo nên dành cho thức giấc.
Cô còn mơ màng, song lúc nhìn đồng hồ xong liền bật dậy. Đã hơn 7h sáng song thiếu ai gọi mợ dậy. Lát xuống sở dĩ nào củng giỏ Lý Đông Lượng cảu nhảu dành cho mà xem!
Cô xuống dưới phòng củng đã gần 7h30. Thấy anh đang dáng vẻ ung dung, ngồi xem ipad. Cô mau chóng chóng ngồi bằng bàn, củng chuẩn giỏ sẵn tâm lý mục đích là nghe giỏ mắng.
- Ăn đi, thức nạp tia nắng sắp nguội rồi.
Anh đặt máy xuống, buông lời làm cho mợ đầy ngỡ ngàng.
Không phải chứ? Là mợ còn ngủ mơ sao?
- Em thích nhìn tôi lắm sao?
Hoa Tử lắc lắc đầu. Cuối do vẫn không nhịn mang tới vậy khuyến khích hỏi.
- Lý Đông
Anh cất laptop vào. Từ chuyện trở về củng chưa từng đụng chạm Hoa Tử, cả hai định chạy tới ấp ủ nhau thì phía cô lại túi ai kia bắt lấy áo quần và lôi ngược về sau.
- Anh tạo nên gì vậy?
Hoa Tử cố gắng vùng vẫy dành cho tới lúc Lý Đông Lượng trả lời.
- Ngoài tôi ra, em không cầm lại ấp ủ ai khác.
Dứt lời, Lý Đông Lượng liền hướng mắt tới Việt Bân, nhìn vì ánh nhìn khiêu khích.
Muốn khiêu khích với anh? Được. Bởi anh là tri kỷ của cô, cô vốn củng chẳng ưa gì hắn ta. Suy ra, anh vẫn là thân hình chiếm khá là nhiều ưu tác nhân hơn. Trong phút chốc, giữa hai mắt của Lý Đông Lượng và Dương Việt Bân thật đều hiện lên một tia điện chết rồi sau đó người.
- Hoa Tử, họ chết xem phim đi.
- Được. Để tôi chết
Xe dừng trước cửa Hà gia. Cho tới chuyện này, Hoa Tử vẫn còn e xấu hổ lúc đụng ba mẹ. Cô cảm thấy nó tôi không xứng đáng có họ yêu thương như vậy.
Cô cứ day dưa bên phía ngoài mãi, không dám vào.
- Sao vậy? Cậu không dám cùng sao?
- Ừ. Mình cảm thấy...
Cảm giác mà cô đang trải qua không biết phải vẽ phác ra sao. Trái tim cô vừa kỳ vọng mua chuộc cô cùng đụng họ, vừa níu kéo cô lại trong xe.
- Mình phải tạo nên sở dĩ nào đây Bân?
- Trên đời này, chỉ có con em bằng bỏ cha mẹ, thiếu bố mẹ nào bằng bỏ con của nó tôi cả. Những lỗi lầm của cậu, họ sẽ tha thứ, vậy thế nên cậu nên cùng nhà đi, họ đang đợi cậu đó.
Nghe những điều anh vừa nói, cô nhận thấy nó một
Nhận nắm lại tin, Lý Đông Lượng bỏ 100% mọi việc, chạy lái xe tới nơi Hà Hoa Tử làn tóm cóc.
Gần đó, anh thấy có khá cực kì nhiều cảnh sát đứng xung quanh co đang áp dụng thử vào Dương Việt Bân. Anh xuống xe, lao tới Việt Bân và thẳng vào mặt anh một cái đấm. Tất cả mọi thân hình đứng đó thật đều biết cái đấm này không hề nhẹ nhàng vì nó làm Việt Bân phải ngã xuống đất.
Đông Lượng cúi người, túm lấy áo quần anh, giọng đầy tức giận,gặng hỏi:
- Không phải tôi đả dặn anh phải mục đích là mắt tới Hoa Tử rồi sau đó sao, lí bởi vì tại sao lại mục đích là thím ấy làn tóm cóc?
Cảnh sát thấy vậy tức khắc đục tới can ngăn, không mong rằng mỏi thấy nhưng thân thể họ đập nhau, liền khuyên can Lý Đông Lượng.
Dương Việt Bân nắm lại cảnh sát đỡ đứng dậy. Anh
...
Bình luận (0)