
Thanh Thành Chi Luyến, Hạ Nhật Như Tích
Đầu năm rơi một round tuyết lớn, ước trong vòng
chừng mang
đường kính trái đất kéo dài thêm cả thước. Khi đó ngoại hình
rơi lệ trời than đất tương đối
là nhiều, tuy vậy
thiếu
ai đối với round tuyết lớn kia cười nói: “Bất hạnh a!”
Trận động đất thất kinh ở Tứ Xuyên không hướng dẫn tạo nên chấn động mảnh đất không không ít hơn cường thịnh kia, mà là trái tim của full ngoại hình Trung Quốc. Nhớ mang máng những ngày ấy trên TV không phát tập trình giải trí hoặc phim truyện gì, tiền tiêu vặt bất tri bất giác mà mang full gửi tới hội chữ thập đỏ.
Olympic Bắc Kinh có tổ chức kéo theo sự nhằm ý của toàn sở dĩ giới, đó là sự kiện thể thao hấp dẫn, là lần trước nhất trong lịch sử Bắc Kinh có đăng cai tổ chức Olympic. Bắc Kinh Trung Quốc trở thành
Hội thao trung học đúng như trong dự kiến, thiếu ai tham gia. Uỷ viên thể dục nắm phiếu đăng ký chạy đông chạy tây kêu gọi, mọi thân hình chỉ cười dành cho qua. Vì vinh quang quẻ của cả lớp, thầy giáo chủ nhiệm ban xuống mệnh lệnh, không một ai dám quyết đinh phản đối. Cuối vào với cầm lại áp dụng phương thức rút thăm, ai thôn nạp mục nào thì tham ở nhà thi mục đó, trừ phi là căn bệnh nan y, với không thật đều phải tham gia.
Nhân phẩm Hạ Minh Hiên ví như kém nhất, ngay ngay lập tức cả chạy 5000 mét bi thiết nhất củng làn hắn bốc trúng.
Mỗi ngày tan học, Hạ Minh Hiên kéo theo Kiều Tử Tích tâm không cam tươi tình không nguyện tới sân thể dục xem hắn chạy bộ. Kiều Tử Tích một tay nắm hai cái cặp sách, một tay nắm chai nước lọc
Khi đó trường học đưa ra một khẩu hiệu dành cho khối mười, đó là: ‘Nhị linh nhất nhất, bảo dẫn tranh thứ nhất!’ (nhị linh nhất nhất: 2011 – là năm khối mười sẽ thi đại học)
Khẩu hiệu hô lên khá là là vang dội. Hiệu trưởng nói khoá 08 là khoá ưu tú nhất từ trước tới nay, học trò tiến bộ nhanh, bầu không khí học tập so với những khoá trước đã tốt hơn phần nhiều lắm. Sau đó còn mang từng tấm gương tiêu biểu thống kê ra….
Nói xong phía dưới hô hào vỗ tay như sấm nổ dồn dậy.
Cuối với là ván trao thưởng. Hiệu trưởng bày ra một tập giấy khen đỏ chót với chapter thưởng chết kèm, tiếp theo thanh thanh giọng một cái, gọi tuần tự từng người mang lại trong danh sách lên.
Tên của Kiều Tử Tích ở cuối cùng, so với đợt thi giữa kỳ,
Không biết nữ sinh trong lớp nghe nắm lại tin ở đâu, cơ hồ trong vòng hai ngày mọi người cũng biết lúc nào phụ huynh Hạ Minh Hiên mua nơi ở phố Hải Luân, nghe nói dọn dẹp chi phí hơn hai triệu.
Trương Vũ Tường – toàn bộ những bạn phụ nữ học do với lớp vỗ vai Hạ Minh Hiên, nói. “Hạ đại thiếu ở nhà tuổi thanh xuân đầy hứa hẹn, có phòng có xe, đúng là cao phú suất. Lúc này nữ sinh trong lớp ai ai cũng mong rằng gả dành cho cậu, tức thì cả tôi cũng mong rằng nắm lại ở bên tên phong lưu như cậu”.
Hạ Minh Hiên kéo Kiều Tử Tích qua, cố ý mang cậu chắn giữa hắn và Trương Vũ Tường. “Tử Tích, cứu tôi!”
Kiều Tử Tích đứng ở giữa khụ khụ hai tiếng, tiếp tục mang tay Hạ Minh Hiên và Trương Vũ Tường đặt do với một chỗ, thực lòng nói với Trương Vũ Tường. “Vũ
Tháng sáu năm 2009, kỳ thi bằng đại học qua đi, ngày 25 công bố kết quả. Ngày đó sau lúc kết thúc được kết quả, no đủ thầy giáo trong trường thật đều túi hiệu trưởng lôi ra đi mở họp. Vừa mới lên lớp, toán học bà lão già sư chỉ kịp mọc lên tập giáo án củng phải vội vội vàng vàng tới phòng họp.
Hai trường cấp ba được tiếng tăm nhất K thị là trung học Nhất Trung và trung học Hoa Kiều. Hai ngôi trường này thật đều củng được tiếng tăm nhiều năm, được coi là nơi tụ hội của những tinh nhanh số 1 K thị. Những năm qua, thành tích đỗ đại học của Nhất Trung so với Hoa Kiều thật đều cao hơn. Nhưng năm nay, Hoa Kiều bất thần tán bại Nhất Trung mục đích là leo lên vị trí thứ nhất.
Trong văn phòng, hiệu trưởng nổi nóng lôi đình,
Hạ Minh Hiên đuổi theo Kiều Tử Tích đã ra khỏi phòng học. “Đừng nói vậy chứ, tôi bảo dẫn tuỳ nhân tiện nói một câu vậy thôi. Vả lại, sao tôi được thể không chết học, bà già ba tôi mà biết tôi trốn học, vậy nào đã phang dành cho tôi một màn nhừ tử! Khủng bố lắm!”
Kiều Tử Tích nở nụ cười. “Cậu bị nạp ánh sáng đòn bấy nhiêu lần rồi?”
“Một lần, hồi đầu tháng ba, lúc nào ấy sắp thi, tôi giả ốm một tuần không chết học, tiếp tục bị ông ấy phát hiện. May mà đã còn được U tôi bao che, nếu như không đã không biết tôi sẽ bị phang ra thành hình dang gì nữa”.
“Xứng đáng”.
“Cho thế hãy tôi đã được bài học rồi, về sau này không dám trốn học nữa”.
Đây là phương thức giáo dục con em của Trung Quốc, tên là ‘không phang ọc thế hãy thân’, xem ra
Cuối buổi đại hội, hiệu trưởng lại nhắc tới vấn đề yêu đương, lại mang mấy tên dạy dẫn mãi không biết sửa thống kê phê bình. Hiệu trưởng nói: “Hôm đó tôi mang tới ra đi kiểm nghiệm quành trường một vòng, vừa lúc tìm ra một nam sinh mặt vấp với một nữ sinh lớn tiếng nói ‘anh yêu em’. Ba chữ kia tức thì cả tôi đả không dám dễ dàng dàng nói ra miệng, cậu ta mới mười bảy tuổi cơ mà dám lớn tiếng nói ra như vậy. Anh yêu em mang tới chân tình và ý nghĩa vậy nào, chủ nhân yếu là trách nhiệm bằng với tín nhiệm! Các mợ cậu mới mười sáu mười bảy tuổi, ăn uống ở vẫn tiến hành của bố mẹ, dựa bằng cái gì mà nói yêu thân hình ta?!”
Cũng ở phút giây ấy, tận gốc phần lớn thân hình mới biết vậy ra ba chữ ‘anh yêu em’ đả không thể tuỳ tuỳ nhân thể
Màn hình di động đặt ở tủ đầu giường lại sáng lên, sở hữu chuông báo tin nhắn. tên da mặt dạn mi dày nào đó nhắn đến, nếu như sắp tới cậu không đợi đón tôi, tôi nhất quyết sẽ tới muộn.
Xi, ai quản hắn. Hắn chết muộn sở hữu phạm vi trung tâm gì tới Kiều Tử Tích.
Sáng hôm sau, Hạ Minh Hiên tới muộn, bị chủ nhân nhân nhiệm để lại bên ngoài, với với mấy tên chuyên chết học muộn thêm vào nghe giáo huấn, nghe xong thì nắm sách đứng ngoài hành lang đọc.
Lát sau Hạ Minh Hiên xem thêm truyện xong liền với lớp, vứt tức thì dành cho Kiều Tử Tích một ánh mắt, cái góc nhìn này ý nghĩa sâu sắc hết sức rõ, tôi chết muộn thật đều là tại cậu. Kiều Tử Tích thản nhiên như không, giải quyết lại sách vở trên bàn, tuyệt đối coi Hạ Minh Hiên như vô hình.
Từ đó, phía sau lái xe Hạ Minh Hiên
Lên tài lái xe buýt, Kiều Tử Tích lựa chọn hàng ghế gần cửa sổ ngồi xuống, Hạ Minh Hiên an vị ở vị trí bên cạnh. khoảng mắt Kiều Tử Tích nghỉ ngơi trên đám học sinh đang ùa ra như ong vỡ lẽ tổ, thân thể nào đó dán lại gần. “Tử Tích, cậu thực sự bởi vì nha đầu Diệp Tiểu Dao kia ra đi xem phim à?”
Kiều Tử Tích buột mồm đáp một câu. “Ừ”.
“Cái đó…. Cậu…. cậu không phải là bởi vì cậu ta…. Có cái gì đó….”
Kiều Tử Tích quay đầu nhìn hắn. “Cậu vồn vã vấn đề này tạo nên gì?”
Hạ Minh Hiên sờ sờ mũi. “Không sở hữu gì, chỉ là tò mò một tẹo thôi”.
Xe buýt lăn bánh, cảnh sắc ngoài cửa sổ đả lùi lại dần, không mang theo một tẹo hình dạng vết. Hạ Minh Hiên nghiêng đầu nhìn Kiều Tử Tích vẫn ngắm cảnh bên ngoài, hi vọng mỏi nói gì đó
“Ngày đó không phải tôi thực sự tức giận với cậu ấy, dạy là lời nói ra mang tới hơi gắt gỏng một tí thôi”.
Kiều Tử Tích mím môi gật đầu. “Tôi hẹn cậu ta ra giúp đỡ cậu, cậu tự nói với cậu ta”.
Kiều Tử Tích hỏi Hạ Minh Hiên vì sao lại chia tay, Hạ Minh Hiên nói là chủ nhân yếu cô ta nói trước, nói cái gì mà không kết hợp với cô ta ra đi dạo phố thì tạo nên người yêu tạo nên gì, không cùng chia tay dành cho rồi.
Giữa người yêu với nhau sẽ mang tới vấn đề cực nhạy cảm, đụng chạm một tí việc nhỏ sẽ nghi ngại ngùng lẫn nhau, mang tới phải không còn thích nữa sau đó không, mang tới phải chán ghét sau đó không, mang tới phải cũng sớm nghĩ tới việc chia tay sau đó hoặc không…. Nghi ngờ ngày 1 nặng sau đó sẽ trở nên sự thực.
Hạ Minh Hiên không ra đi con tài xe
...
Trận động đất thất kinh ở Tứ Xuyên không hướng dẫn tạo nên chấn động mảnh đất không không ít hơn cường thịnh kia, mà là trái tim của full ngoại hình Trung Quốc. Nhớ mang máng những ngày ấy trên TV không phát tập trình giải trí hoặc phim truyện gì, tiền tiêu vặt bất tri bất giác mà mang full gửi tới hội chữ thập đỏ.
Olympic Bắc Kinh có tổ chức kéo theo sự nhằm ý của toàn sở dĩ giới, đó là sự kiện thể thao hấp dẫn, là lần trước nhất trong lịch sử Bắc Kinh có đăng cai tổ chức Olympic. Bắc Kinh Trung Quốc trở thành
Hội thao trung học đúng như trong dự kiến, thiếu ai tham gia. Uỷ viên thể dục nắm phiếu đăng ký chạy đông chạy tây kêu gọi, mọi thân hình chỉ cười dành cho qua. Vì vinh quang quẻ của cả lớp, thầy giáo chủ nhiệm ban xuống mệnh lệnh, không một ai dám quyết đinh phản đối. Cuối vào với cầm lại áp dụng phương thức rút thăm, ai thôn nạp mục nào thì tham ở nhà thi mục đó, trừ phi là căn bệnh nan y, với không thật đều phải tham gia.
Nhân phẩm Hạ Minh Hiên ví như kém nhất, ngay ngay lập tức cả chạy 5000 mét bi thiết nhất củng làn hắn bốc trúng.
Mỗi ngày tan học, Hạ Minh Hiên kéo theo Kiều Tử Tích tâm không cam tươi tình không nguyện tới sân thể dục xem hắn chạy bộ. Kiều Tử Tích một tay nắm hai cái cặp sách, một tay nắm chai nước lọc
Khi đó trường học đưa ra một khẩu hiệu dành cho khối mười, đó là: ‘Nhị linh nhất nhất, bảo dẫn tranh thứ nhất!’ (nhị linh nhất nhất: 2011 – là năm khối mười sẽ thi đại học)
Khẩu hiệu hô lên khá là là vang dội. Hiệu trưởng nói khoá 08 là khoá ưu tú nhất từ trước tới nay, học trò tiến bộ nhanh, bầu không khí học tập so với những khoá trước đã tốt hơn phần nhiều lắm. Sau đó còn mang từng tấm gương tiêu biểu thống kê ra….
Nói xong phía dưới hô hào vỗ tay như sấm nổ dồn dậy.
Cuối với là ván trao thưởng. Hiệu trưởng bày ra một tập giấy khen đỏ chót với chapter thưởng chết kèm, tiếp theo thanh thanh giọng một cái, gọi tuần tự từng người mang lại trong danh sách lên.
Tên của Kiều Tử Tích ở cuối cùng, so với đợt thi giữa kỳ,
Không biết nữ sinh trong lớp nghe nắm lại tin ở đâu, cơ hồ trong vòng hai ngày mọi người cũng biết lúc nào phụ huynh Hạ Minh Hiên mua nơi ở phố Hải Luân, nghe nói dọn dẹp chi phí hơn hai triệu.
Trương Vũ Tường – toàn bộ những bạn phụ nữ học do với lớp vỗ vai Hạ Minh Hiên, nói. “Hạ đại thiếu ở nhà tuổi thanh xuân đầy hứa hẹn, có phòng có xe, đúng là cao phú suất. Lúc này nữ sinh trong lớp ai ai cũng mong rằng gả dành cho cậu, tức thì cả tôi cũng mong rằng nắm lại ở bên tên phong lưu như cậu”.
Hạ Minh Hiên kéo Kiều Tử Tích qua, cố ý mang cậu chắn giữa hắn và Trương Vũ Tường. “Tử Tích, cứu tôi!”
Kiều Tử Tích đứng ở giữa khụ khụ hai tiếng, tiếp tục mang tay Hạ Minh Hiên và Trương Vũ Tường đặt do với một chỗ, thực lòng nói với Trương Vũ Tường. “Vũ
Tháng sáu năm 2009, kỳ thi bằng đại học qua đi, ngày 25 công bố kết quả. Ngày đó sau lúc kết thúc được kết quả, no đủ thầy giáo trong trường thật đều túi hiệu trưởng lôi ra đi mở họp. Vừa mới lên lớp, toán học bà lão già sư chỉ kịp mọc lên tập giáo án củng phải vội vội vàng vàng tới phòng họp.
Hai trường cấp ba được tiếng tăm nhất K thị là trung học Nhất Trung và trung học Hoa Kiều. Hai ngôi trường này thật đều củng được tiếng tăm nhiều năm, được coi là nơi tụ hội của những tinh nhanh số 1 K thị. Những năm qua, thành tích đỗ đại học của Nhất Trung so với Hoa Kiều thật đều cao hơn. Nhưng năm nay, Hoa Kiều bất thần tán bại Nhất Trung mục đích là leo lên vị trí thứ nhất.
Trong văn phòng, hiệu trưởng nổi nóng lôi đình,
Hạ Minh Hiên đuổi theo Kiều Tử Tích đã ra khỏi phòng học. “Đừng nói vậy chứ, tôi bảo dẫn tuỳ nhân tiện nói một câu vậy thôi. Vả lại, sao tôi được thể không chết học, bà già ba tôi mà biết tôi trốn học, vậy nào đã phang dành cho tôi một màn nhừ tử! Khủng bố lắm!”
Kiều Tử Tích nở nụ cười. “Cậu bị nạp ánh sáng đòn bấy nhiêu lần rồi?”
“Một lần, hồi đầu tháng ba, lúc nào ấy sắp thi, tôi giả ốm một tuần không chết học, tiếp tục bị ông ấy phát hiện. May mà đã còn được U tôi bao che, nếu như không đã không biết tôi sẽ bị phang ra thành hình dang gì nữa”.
“Xứng đáng”.
“Cho thế hãy tôi đã được bài học rồi, về sau này không dám trốn học nữa”.
Đây là phương thức giáo dục con em của Trung Quốc, tên là ‘không phang ọc thế hãy thân’, xem ra
Cuối buổi đại hội, hiệu trưởng lại nhắc tới vấn đề yêu đương, lại mang mấy tên dạy dẫn mãi không biết sửa thống kê phê bình. Hiệu trưởng nói: “Hôm đó tôi mang tới ra đi kiểm nghiệm quành trường một vòng, vừa lúc tìm ra một nam sinh mặt vấp với một nữ sinh lớn tiếng nói ‘anh yêu em’. Ba chữ kia tức thì cả tôi đả không dám dễ dàng dàng nói ra miệng, cậu ta mới mười bảy tuổi cơ mà dám lớn tiếng nói ra như vậy. Anh yêu em mang tới chân tình và ý nghĩa vậy nào, chủ nhân yếu là trách nhiệm bằng với tín nhiệm! Các mợ cậu mới mười sáu mười bảy tuổi, ăn uống ở vẫn tiến hành của bố mẹ, dựa bằng cái gì mà nói yêu thân hình ta?!”
Cũng ở phút giây ấy, tận gốc phần lớn thân hình mới biết vậy ra ba chữ ‘anh yêu em’ đả không thể tuỳ tuỳ nhân thể
Màn hình di động đặt ở tủ đầu giường lại sáng lên, sở hữu chuông báo tin nhắn. tên da mặt dạn mi dày nào đó nhắn đến, nếu như sắp tới cậu không đợi đón tôi, tôi nhất quyết sẽ tới muộn.
Xi, ai quản hắn. Hắn chết muộn sở hữu phạm vi trung tâm gì tới Kiều Tử Tích.
Sáng hôm sau, Hạ Minh Hiên tới muộn, bị chủ nhân nhân nhiệm để lại bên ngoài, với với mấy tên chuyên chết học muộn thêm vào nghe giáo huấn, nghe xong thì nắm sách đứng ngoài hành lang đọc.
Lát sau Hạ Minh Hiên xem thêm truyện xong liền với lớp, vứt tức thì dành cho Kiều Tử Tích một ánh mắt, cái góc nhìn này ý nghĩa sâu sắc hết sức rõ, tôi chết muộn thật đều là tại cậu. Kiều Tử Tích thản nhiên như không, giải quyết lại sách vở trên bàn, tuyệt đối coi Hạ Minh Hiên như vô hình.
Từ đó, phía sau lái xe Hạ Minh Hiên
Lên tài lái xe buýt, Kiều Tử Tích lựa chọn hàng ghế gần cửa sổ ngồi xuống, Hạ Minh Hiên an vị ở vị trí bên cạnh. khoảng mắt Kiều Tử Tích nghỉ ngơi trên đám học sinh đang ùa ra như ong vỡ lẽ tổ, thân thể nào đó dán lại gần. “Tử Tích, cậu thực sự bởi vì nha đầu Diệp Tiểu Dao kia ra đi xem phim à?”
Kiều Tử Tích buột mồm đáp một câu. “Ừ”.
“Cái đó…. Cậu…. cậu không phải là bởi vì cậu ta…. Có cái gì đó….”
Kiều Tử Tích quay đầu nhìn hắn. “Cậu vồn vã vấn đề này tạo nên gì?”
Hạ Minh Hiên sờ sờ mũi. “Không sở hữu gì, chỉ là tò mò một tẹo thôi”.
Xe buýt lăn bánh, cảnh sắc ngoài cửa sổ đả lùi lại dần, không mang theo một tẹo hình dạng vết. Hạ Minh Hiên nghiêng đầu nhìn Kiều Tử Tích vẫn ngắm cảnh bên ngoài, hi vọng mỏi nói gì đó
“Ngày đó không phải tôi thực sự tức giận với cậu ấy, dạy là lời nói ra mang tới hơi gắt gỏng một tí thôi”.
Kiều Tử Tích mím môi gật đầu. “Tôi hẹn cậu ta ra giúp đỡ cậu, cậu tự nói với cậu ta”.
Kiều Tử Tích hỏi Hạ Minh Hiên vì sao lại chia tay, Hạ Minh Hiên nói là chủ nhân yếu cô ta nói trước, nói cái gì mà không kết hợp với cô ta ra đi dạo phố thì tạo nên người yêu tạo nên gì, không cùng chia tay dành cho rồi.
Giữa người yêu với nhau sẽ mang tới vấn đề cực nhạy cảm, đụng chạm một tí việc nhỏ sẽ nghi ngại ngùng lẫn nhau, mang tới phải không còn thích nữa sau đó không, mang tới phải chán ghét sau đó không, mang tới phải cũng sớm nghĩ tới việc chia tay sau đó hoặc không…. Nghi ngờ ngày 1 nặng sau đó sẽ trở nên sự thực.
Hạ Minh Hiên không ra đi con tài xe
...
Bình luận (0)