
Xác Ấm
Người viết truyện: Isaac Marion
Số tập: 32
Hiện trạng: Full
Lượt xem: 80,570
Thuộc thể loại: Ngôn Tình Huyền Huyễn Linh Dị Phương Tây
Số tập: 32
Hiện trạng: Full
Lượt xem: 80,570
Thuộc thể loại: Ngôn Tình Huyền Huyễn Linh Dị Phương Tây
TÔI ĐÃ CHẾT, NHƯNG CŨNG CHẲNG SAO. Tôi củng học sở hữu được
tuyệt chiêu
chung sống với nó. Rất xin được lỗi vì tôi không thể tự giới thiệu đàng hoàng, tuy vậy
tôi không còn tên nữa. Ít có ai trong số nó
tôi còn tên. Chúng tôi đập mất tên tôi
như đập mất chìa khóa ô tô, quên mất nó
như quên mất những ngày sinh nhật. Hình như tên tôi khởi đầu
vì
chữ “R”, tuy vậy
tôi chỉ nhớ sở hữu được
có thế. Kể cũng buồn cười, vì hồi còn sống tôi tương đối
là hoặc
quên tên cơ thể khác. Anh nhiều người ta
“M” của tôi bảo rằng thật mỉa mai thay vì lúc
củng trở nên Xác Sống thì cái gì cũng buồn cười, tuy vậy
ta lại không cười nổi, vì môi củng rữa mất.
Chúng tôi trông cũng chẳng lấy gì tạo nên hấp dẫn, tuy vậy cái đi rồi sau đó củng nhẹ nhàng tay với tôi
Ở cổng Đến, tôi mang tới đón chào bởi một đám đông đang nhìn tôi & những con mắt hoặc hốc mắt đói khát. Chúng tôi ném chiến lợi phẩm xuống sàn: nhưng đường thể hầu như còn nguyên vẹn, mấy ống quyển béo mập, một khúc mình, tất cả còn nóng áp nguyên. Gọi đó là thức nạp ánh nắng thừa đã được. Gọi đó là thức nạp ánh nắng nắm về đã được. Những Người Chết xông cùng nạp ánh nắng nghiến ngấu ngay ngay lập tức trên sàn nhà như thú vật. Sức sống còn sót lại trong những tế bào ấy sẽ giúp đỡ họ không oẳng sau đó hẳn, nhưng Người Chết nào không oẳng săn thì sẽ không bao thời khắc thỏa mãn chắc hẳn cả. Cũng giống như là thủy thủ thiếu rau và hoa trái tươi lúc oẳng biển, họ sẽ oẳng sau đó dần oẳng sau đó mòn trong sự thiếu thốn, chuyện nào đã yếu ớt và trống rỗng,
Bóng tối trong căn phòng nhập nhòa đốm lửa súng, và theo tiêu chuẩn của mình thì mình đang bị áp khuấy – hướng dẫn giũ lại ba ngoại hình mình đọ với một ngoại hình tụi nó – tuy vậy giũ lại một điều đả giũ lại lợi sở dĩ dành cho nó tôi. Tốc độ điên cuồng của mình không giống với Người Chết, và con mồi của mình không lường trước được điều đó. Tất cả công đoạn này thật đều với tôi mà ra ư? Thường thì những sinh vật không giũ lại khao khát di chuyển không nhanh, tuy vậy họ lại đang chết theo tôi, mà tôi thì chẳng không giống nào một cơn lốc độc ác dằn. Tôi bị tạo nên sở dĩ nào sở dĩ này? Lẽ nào hướng dẫn là tôi đang phải trải qua một ngày tồi tệ?
Thêm một điều giũ lại lợi sở dĩ dành cho nó tôi. Những Người Sống này không phải chiến binh
Trong bãi đỗ tài tài xế của sân bay, mang lại một chiếc Mercedes mui trần nhóm cổ điển mà tôi đã loay hoay khám phá từ mấy tháng nay. Sau lúc nhắm nhía nó hàng tuần, cuối do tôi đả phát hiện ra phương pháp lấp đầy bình xăng từ một thùng xăng ổn định[1] tôi tìm thấy trong phòng bảo quản. Rồi tôi nhớ ra phương pháp căn vặn chìa khóa và khởi động xe, sau đó đã đẩy cái xác khô đét của thân thể chủ tài tài xế xuống vệ đường. Nhưng tôi không biết tạo nên phương pháp nào mục đích là lái xe. Tôi mới hướng dẫn mang lại thể lùi nó ra khỏi chỗ đậu và lao thẳng từ một chiếc Hummer cạnh đó. Thỉnh thoảng tôi cứ mục đích là dành cho máy chạy và ngồi trong xe, tay đề hờ trên vô lăng, ước sau một quá khứ đích thực sẽ hiện ra trong đầu mình. Không phải là
“Julie.”
“Gì cơ?”
“Lại đây. Nhìn xem.”
Gió thổi lật phật qua những tấm kính vỡ lẽ vây lân cận co chứng viện nơi tôi đang kiếm tìm đồ đạc. Julie bước tới bên mép cửa sổ với tôi và nhìn xuống.
“Nó đang tạo nên gì thế?”
“Anh không biết.”
Trên con phố phủ tuyết bên dưới, một Xác Sống solo độc đang chết thành vòng tròn. Nó va từ một chiếc ô tô, loạng choạng, rồi sau đó chậm rãi lùi về phía một bức tường, và quay lưng chết theo hướng khác. Nó không kêu lên một tiếng nào và mang lại vẻ như thường nhìn ngó gì cả. Julie và tôi nhìn nó một lát.
“Em không thích sở dĩ này,” nàng nói.
“Ừ.”
“Nhìn… buồn quá.”
“Ừ.”
“Nó làn sao sở dĩ nhỉ?”
“Chịu.”
Xác Sống đó đứng lại ở giữa phố, thân hình lảo đảo. Mặt nó không mang lại chút biểu lộ nào. Chỉ là một lớp da phủ lên hộp sọ.
“Em không biết cảm giác
Tôi oẳng đi lại lại cả thì thời gian đồng hồ trước đường hầm dẫn cùng chiếc 747 sau đó mới bước vào. Tôi khe khẽ mở cửa phi cơ ra. Julie đang tọa lạc cuộn tròn trên ghế ở khoang hạng thương gia, ngủ say. Nàng đả quấn nó tôi trong một chiếc chăn chắp vá với những mảnh vải quần bò mà tôi mang về tạo nên kỷ niệm mấy tuần trước. Ánh mặt trời chiếu lên mái tóc óng vàng của nàng như vầng hào quang đãng vòng vèo đầu một vị thánh.
“Julie,” tôi thì thào.
Mắt nàng hé mở. Lần này nàng không ngồi bật dậy hoặc tránh ra khỏi tôi nữa. Nàng hướng dẫn nhìn tôi vì đôi mắt sưng húp, mệt mỏi. “Cái gì,” nàng lầm bầm.
“Cô… thế…?”
“Anh nghĩ là tôi nguyên nhân nào.” Nàng xoay lưng lại với tôi và kéo chăn lên vai.
Tôi đứng nhìn nàng hồi lâu. Dáng tọa lạc của nàng đúng
Tôi liếc mắt nhìn cái chai một giây, cảm thấy cơn buồn phun kỳ lạ cuộn lên trong lòng lúc nghĩ tới thứ tọa lạc bên trong. Chất nước lọc màu hổ phách xỉn màu trống rỗng. Như thứ nước lọc tiểu vô hồn. Nhưng tôi không hi vọng ước phá hỏng phút giây nóng áp không tưởng này vì những quan ngại Xác Sống ngu ngốc của mình. Tôi cầm lấy chai bia tươi tu một hơi dài. Tôi sở hữu thể cảm thấy nó nhỏ qua những lỗ thủng tí xíu trên bụng, tạo nên ướt cả trang phục tôi. Và tôi bất ngờ lúc thấy một tẹo hơi say thoảng qua trong đầu. Tất nhiên là không thể như lý do được, vì tôi đâu còn máu dành cho cồn thấm sâu với nữa, song tôi vẫn cảm thấy được. Có phải là vì ý thức không? Có lẽ là vì ký ức với một cơn say nào đó trong
Tối hôm đó mình ngồi trong chiếc 747, xếp bởi vì ở giữa lối đi. Một đĩa mì xào Thái đả sở hữu quay trong lò vi sóng đặt trên sàn trước mặt Julie, đang nguội ngắt đi. Tôi thanh tĩnh nhìn nàng đẩy mì hỗ tương trên đĩa. Ngay cả lúc nàng không nói gì hoặc không tạo nên gì tôi vẫn ngắm nàng không chán mắt. Nàng nghiêng đầu, mắt nhìn vô định, sau đó nàng mỉm cười và đổi tư thế. Những ý nghĩ của nàng hiển hiện rõ trên mặt như một thước phim sở hữu soi lên vậy.
“Trong này thanh tĩnh quá,” nàng nói sau đó đứng dậy. Nàng lục lọi đống đĩa hát của tôi. “Sao toàn đĩa than thế? Anh không biết cách sử dụng iPod à?”
“Nghe… hoặc hơn.”
Nàng bật cười. “À, hóa ra anh theo chủ nghĩa thuần túy.”
Tôi đưa ngón tay quay vòng trong không trung. “Thật
Đêm đó, lúc tọa lạc trên sàn Cổng 12, tôi ngủ thiếp đi. Giấc ngủ mới này tất nhiên đã không giống biệt. Cơ thể nó tôi không thấy “mệt”, nó tôi không cần phải “nghỉ”. Nhưng đôi khi, sau phần nhiều ngày hoặc phần nhiều tuần thức chong chong, đầu óc nó tôi không thể chịu nổi nữa, và nó tôi quỵ ngã. Chúng tôi tự dành cho siêu khả năng tôi chết sau đó đi, ngừng hoạt động, không còn một ý nghĩ gì nữa trong phần nhiều giờ, phần nhiều ngày, phần nhiều tuần. Đủ lâu mục đích là thu thập lại những electron trong thực chất của nó tôi, mục đích là giữ dành cho nó tôi nguyên lành thêm một chút nữa. Giấc ngủ ấy chẳng sở hữu gì là thoải mái hoặc êm đềm; nó khó ưa và đầy miễn cưỡng, như một lá phổi nhân tạo dành cho cái vỏ khò khè của tâm hồn nó tôi. Nhưng đêm nay, một điều không giống lạ
Tôi lại đang nhìn lên trần sân bay. Tôi bỏ mẩu óc cuối vì với của Perry từ mồm nhai, song chẳng có gì xảy ra. Tôi nhổ nó ra như nhổ một miếng gân dai nhách. Câu tiến trình đã chấm dứt. Cuộc sống ấy đã kết thúc.
Mắt tôi lại cay sè, mong rằng ứa những giọt nước lọc mắt mà tuyến lệ tôi không còn chương tiết ra thành cầm lại nữa. Tôi thấy như nó tôi vừa tan biến một thân thể thân. Một thân thể anh em. Một thân thể huynh đệ sinh đôi. Giờ vong linh thằng đang ở đâu? Tôi có phải là kiếp sau của Perry Kelvin không?
Cuối vì với thì tôi đả đắm trở lại trong giấc ngủ. Tôi đang ở trong bóng tối. Những phân tử trí tuệ tôi vẫn còn bay tứ tán, và tôi trôi nổi qua vùng bóng tối đặc quánh, cố gom nó lại như tóm đom đóm.
...
Chúng tôi trông cũng chẳng lấy gì tạo nên hấp dẫn, tuy vậy cái đi rồi sau đó củng nhẹ nhàng tay với tôi
Ở cổng Đến, tôi mang tới đón chào bởi một đám đông đang nhìn tôi & những con mắt hoặc hốc mắt đói khát. Chúng tôi ném chiến lợi phẩm xuống sàn: nhưng đường thể hầu như còn nguyên vẹn, mấy ống quyển béo mập, một khúc mình, tất cả còn nóng áp nguyên. Gọi đó là thức nạp ánh nắng thừa đã được. Gọi đó là thức nạp ánh nắng nắm về đã được. Những Người Chết xông cùng nạp ánh nắng nghiến ngấu ngay ngay lập tức trên sàn nhà như thú vật. Sức sống còn sót lại trong những tế bào ấy sẽ giúp đỡ họ không oẳng sau đó hẳn, nhưng Người Chết nào không oẳng săn thì sẽ không bao thời khắc thỏa mãn chắc hẳn cả. Cũng giống như là thủy thủ thiếu rau và hoa trái tươi lúc oẳng biển, họ sẽ oẳng sau đó dần oẳng sau đó mòn trong sự thiếu thốn, chuyện nào đã yếu ớt và trống rỗng,
Bóng tối trong căn phòng nhập nhòa đốm lửa súng, và theo tiêu chuẩn của mình thì mình đang bị áp khuấy – hướng dẫn giũ lại ba ngoại hình mình đọ với một ngoại hình tụi nó – tuy vậy giũ lại một điều đả giũ lại lợi sở dĩ dành cho nó tôi. Tốc độ điên cuồng của mình không giống với Người Chết, và con mồi của mình không lường trước được điều đó. Tất cả công đoạn này thật đều với tôi mà ra ư? Thường thì những sinh vật không giũ lại khao khát di chuyển không nhanh, tuy vậy họ lại đang chết theo tôi, mà tôi thì chẳng không giống nào một cơn lốc độc ác dằn. Tôi bị tạo nên sở dĩ nào sở dĩ này? Lẽ nào hướng dẫn là tôi đang phải trải qua một ngày tồi tệ?
Thêm một điều giũ lại lợi sở dĩ dành cho nó tôi. Những Người Sống này không phải chiến binh
Trong bãi đỗ tài tài xế của sân bay, mang lại một chiếc Mercedes mui trần nhóm cổ điển mà tôi đã loay hoay khám phá từ mấy tháng nay. Sau lúc nhắm nhía nó hàng tuần, cuối do tôi đả phát hiện ra phương pháp lấp đầy bình xăng từ một thùng xăng ổn định[1] tôi tìm thấy trong phòng bảo quản. Rồi tôi nhớ ra phương pháp căn vặn chìa khóa và khởi động xe, sau đó đã đẩy cái xác khô đét của thân thể chủ tài tài xế xuống vệ đường. Nhưng tôi không biết tạo nên phương pháp nào mục đích là lái xe. Tôi mới hướng dẫn mang lại thể lùi nó ra khỏi chỗ đậu và lao thẳng từ một chiếc Hummer cạnh đó. Thỉnh thoảng tôi cứ mục đích là dành cho máy chạy và ngồi trong xe, tay đề hờ trên vô lăng, ước sau một quá khứ đích thực sẽ hiện ra trong đầu mình. Không phải là
“Julie.”
“Gì cơ?”
“Lại đây. Nhìn xem.”
Gió thổi lật phật qua những tấm kính vỡ lẽ vây lân cận co chứng viện nơi tôi đang kiếm tìm đồ đạc. Julie bước tới bên mép cửa sổ với tôi và nhìn xuống.
“Nó đang tạo nên gì thế?”
“Anh không biết.”
Trên con phố phủ tuyết bên dưới, một Xác Sống solo độc đang chết thành vòng tròn. Nó va từ một chiếc ô tô, loạng choạng, rồi sau đó chậm rãi lùi về phía một bức tường, và quay lưng chết theo hướng khác. Nó không kêu lên một tiếng nào và mang lại vẻ như thường nhìn ngó gì cả. Julie và tôi nhìn nó một lát.
“Em không thích sở dĩ này,” nàng nói.
“Ừ.”
“Nhìn… buồn quá.”
“Ừ.”
“Nó làn sao sở dĩ nhỉ?”
“Chịu.”
Xác Sống đó đứng lại ở giữa phố, thân hình lảo đảo. Mặt nó không mang lại chút biểu lộ nào. Chỉ là một lớp da phủ lên hộp sọ.
“Em không biết cảm giác
Tôi oẳng đi lại lại cả thì thời gian đồng hồ trước đường hầm dẫn cùng chiếc 747 sau đó mới bước vào. Tôi khe khẽ mở cửa phi cơ ra. Julie đang tọa lạc cuộn tròn trên ghế ở khoang hạng thương gia, ngủ say. Nàng đả quấn nó tôi trong một chiếc chăn chắp vá với những mảnh vải quần bò mà tôi mang về tạo nên kỷ niệm mấy tuần trước. Ánh mặt trời chiếu lên mái tóc óng vàng của nàng như vầng hào quang đãng vòng vèo đầu một vị thánh.
“Julie,” tôi thì thào.
Mắt nàng hé mở. Lần này nàng không ngồi bật dậy hoặc tránh ra khỏi tôi nữa. Nàng hướng dẫn nhìn tôi vì đôi mắt sưng húp, mệt mỏi. “Cái gì,” nàng lầm bầm.
“Cô… thế…?”
“Anh nghĩ là tôi nguyên nhân nào.” Nàng xoay lưng lại với tôi và kéo chăn lên vai.
Tôi đứng nhìn nàng hồi lâu. Dáng tọa lạc của nàng đúng
Tôi liếc mắt nhìn cái chai một giây, cảm thấy cơn buồn phun kỳ lạ cuộn lên trong lòng lúc nghĩ tới thứ tọa lạc bên trong. Chất nước lọc màu hổ phách xỉn màu trống rỗng. Như thứ nước lọc tiểu vô hồn. Nhưng tôi không hi vọng ước phá hỏng phút giây nóng áp không tưởng này vì những quan ngại Xác Sống ngu ngốc của mình. Tôi cầm lấy chai bia tươi tu một hơi dài. Tôi sở hữu thể cảm thấy nó nhỏ qua những lỗ thủng tí xíu trên bụng, tạo nên ướt cả trang phục tôi. Và tôi bất ngờ lúc thấy một tẹo hơi say thoảng qua trong đầu. Tất nhiên là không thể như lý do được, vì tôi đâu còn máu dành cho cồn thấm sâu với nữa, song tôi vẫn cảm thấy được. Có phải là vì ý thức không? Có lẽ là vì ký ức với một cơn say nào đó trong
Tối hôm đó mình ngồi trong chiếc 747, xếp bởi vì ở giữa lối đi. Một đĩa mì xào Thái đả sở hữu quay trong lò vi sóng đặt trên sàn trước mặt Julie, đang nguội ngắt đi. Tôi thanh tĩnh nhìn nàng đẩy mì hỗ tương trên đĩa. Ngay cả lúc nàng không nói gì hoặc không tạo nên gì tôi vẫn ngắm nàng không chán mắt. Nàng nghiêng đầu, mắt nhìn vô định, sau đó nàng mỉm cười và đổi tư thế. Những ý nghĩ của nàng hiển hiện rõ trên mặt như một thước phim sở hữu soi lên vậy.
“Trong này thanh tĩnh quá,” nàng nói sau đó đứng dậy. Nàng lục lọi đống đĩa hát của tôi. “Sao toàn đĩa than thế? Anh không biết cách sử dụng iPod à?”
“Nghe… hoặc hơn.”
Nàng bật cười. “À, hóa ra anh theo chủ nghĩa thuần túy.”
Tôi đưa ngón tay quay vòng trong không trung. “Thật
Đêm đó, lúc tọa lạc trên sàn Cổng 12, tôi ngủ thiếp đi. Giấc ngủ mới này tất nhiên đã không giống biệt. Cơ thể nó tôi không thấy “mệt”, nó tôi không cần phải “nghỉ”. Nhưng đôi khi, sau phần nhiều ngày hoặc phần nhiều tuần thức chong chong, đầu óc nó tôi không thể chịu nổi nữa, và nó tôi quỵ ngã. Chúng tôi tự dành cho siêu khả năng tôi chết sau đó đi, ngừng hoạt động, không còn một ý nghĩ gì nữa trong phần nhiều giờ, phần nhiều ngày, phần nhiều tuần. Đủ lâu mục đích là thu thập lại những electron trong thực chất của nó tôi, mục đích là giữ dành cho nó tôi nguyên lành thêm một chút nữa. Giấc ngủ ấy chẳng sở hữu gì là thoải mái hoặc êm đềm; nó khó ưa và đầy miễn cưỡng, như một lá phổi nhân tạo dành cho cái vỏ khò khè của tâm hồn nó tôi. Nhưng đêm nay, một điều không giống lạ
Tôi lại đang nhìn lên trần sân bay. Tôi bỏ mẩu óc cuối vì với của Perry từ mồm nhai, song chẳng có gì xảy ra. Tôi nhổ nó ra như nhổ một miếng gân dai nhách. Câu tiến trình đã chấm dứt. Cuộc sống ấy đã kết thúc.
Mắt tôi lại cay sè, mong rằng ứa những giọt nước lọc mắt mà tuyến lệ tôi không còn chương tiết ra thành cầm lại nữa. Tôi thấy như nó tôi vừa tan biến một thân thể thân. Một thân thể anh em. Một thân thể huynh đệ sinh đôi. Giờ vong linh thằng đang ở đâu? Tôi có phải là kiếp sau của Perry Kelvin không?
Cuối vì với thì tôi đả đắm trở lại trong giấc ngủ. Tôi đang ở trong bóng tối. Những phân tử trí tuệ tôi vẫn còn bay tứ tán, và tôi trôi nổi qua vùng bóng tối đặc quánh, cố gom nó lại như tóm đom đóm.
...
Bình luận (1)
có thằng nà đọc xác ấm truyện chưa
00:21, 11 tháng 10, 2019xác ấm đọc đi ae nó chả ra éo gì
00:21, 11 tháng 10, 2019xác ấm truyện nghe lại lạ vui tai
00:20, 11 tháng 10, 2019truyện xác ấm ai đọc hết chưa nói cho m coi vs ạ
00:19, 11 tháng 10, 2019xac am nghe cũng ra gì đây
00:18, 11 tháng 10, 2019truyen xac am nghe cung hay hay ae doc thu di
00:18, 11 tháng 10, 2019đọc truyện xác ấm truyện này ko hay bằng truyện tranh
00:17, 11 tháng 10, 2019xác ấm nghe như cái xác ko hồn
00:17, 11 tháng 10, 2019xác ấm truyện này đọc xong thấy qáu bt
00:16, 11 tháng 10, 2019truyện xác ấm ai đọc ko
00:16, 11 tháng 10, 2019Đọc xong thấy bình thường
00:07, 7 tháng 9, 2016